Có gì chơi ở Cù Lao Chàm? Tất tần tật hoạt động trải nghiệm thực tế
Đi Cù Lao Chàm chơi gì? Nói thật, lúc lần đầu mình ra đảo (cuối tháng 4/2024), cũng không kỳ vọng nhiều. Nghĩ đơn giản chắc lại tắm biển, ăn hải sản, rồi về. Ai ngờ đâu chơi mệt phờ mà vẫn thấy thiếu thiếu.
Chúng tôi đi ca nô cao tốc ra đảo từ cảng Cửa Đại, tầm 20 phút là tới. Chuyến đó đi nhóm 4 người, đặt combo tour ghép Cù Lao Chàm Đà Nẵng 2N1Đ ở homestay Bãi Làng. Đã bao gồm cano cao tốc, ăn trưa, ngủ đêm, xe máy chạy vòng quanh. Giá 1,150,000 VND/người. Rẻ thật sự.
Xem chi tiết >>> Hành trình ca nô cao tốc ra đảo Cù Lao Chàm – Thời gian – Giá vé
Liên lạc đặt dịch vụ Cù Lao Chàm để được tư vấn: 0973.52.8884 (Mr Hoàng) / 0916.528.884 (Ms Tina)
Sáng đầu tiên, tụi mình ghé chợ Tân Hiệp — khu này đúng kiểu chợ đảo, không xô bồ, không chặt chém. Hải sản tươi thấy rõ, bạch tuộc còn đang ngoe nguẩy. Có mấy cô bán hàng siêu dễ thương, chỉ luôn chỗ ăn bánh ít lá gai với bún riêu cá ngon lắm. Ăn tô bún riêu 25,000 VNĐ, đúng vị nhà làm, không mùi mì chính.
Xong ăn sáng, được anh chủ homestay rủ đi lặn ngắm san hô. Lúc đầu cũng đắn đo vì sợ đông, nhưng ai ngờ ra khu Hòn Dài vắng ghê. Mặc áo phao nhảy ùm xuống, nước trong veo thấy tận đáy, cá bơi ngang mặt. Có mấy đoạn san hô cứng, đừng đạp lên nha, sẽ bị phạt đó. Có lần trước thấy du khách bị kiểm lâm gọi vào tận bờ vì giẫm san hô.
Lặn chán, ghé Bãi Xếp nằm võng dưới hàng dừa. Nơi này không bán hàng, chỉ có tiếng gió với tiếng sóng, yên như chùa. Có ông chú người Huế giữ bãi bảo: “Đây là nơi tui để tim lại sau 20 năm làm công ty.” Nghe xong tự nhiên im lặng vài phút.
Chiều về, thuê xe máy Cù Lao Chàm chạy dọc đảo. Đường vòng vèo chút nhưng mát rượi, hai bên rừng cây với hoa dại mọc đầy. Ghé miếu tổ nghề Yến, rồi lên chùa Hải Tạng — ngôi chùa cổ nhất đảo, nghe nói từ năm 1758. Không đông khách, tụi mình đứng trong sân chùa, nghe tiếng chuông vọng xuống làng. Cảm giác khó tả, kiểu vừa chạm vào gì đó rất cũ, rất thật.
Tối thì khỏi nói, tiệc BBQ ngay sân trước homestay. Mực tươi nướng than, sò điệp mỡ hành, thêm ít ốc hút cay xè. Ngồi ăn, nhìn đom đóm bay trên đồi, dưới chân là tiếng côn trùng. Có ly rượu sim rừng, nhấp một ngụm là lâng lâng cả đêm.
Sáng hôm sau dậy sớm, chạy ra Bãi Ông. Bãi này là nơi duy nhất có chòi tắm nước ngọt miễn phí. Mình ra từ 5h30, vừa kịp ngắm mặt trời nhô khỏi biển. Hơi sương còn mờ, có ông già chèo thuyền nan đưa con trai đi lặn cá. Mình hỏi chuyện, ổng kể đã sống ở đảo 67 năm, chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi.
Nghe vậy mới hiểu, Cù Lao Chàm Đà Nẵng không phải chỉ là điểm du lịch kiểu “check-in xong là quên”. Nó là nơi sống, nơi có người trồng rau rừng, phơi yến, giữ rừng, nuôi cá, hái sim, nấu rượu, vá lưới, kể chuyện đời bằng thứ giọng chân chất, không màu mè.
Nên nếu hỏi “Cù Lao Chàm có gì chơi“, thì câu trả lời thật ra nằm ở cách bạn sống chậm lại. Đừng kỳ vọng hoạt động náo nhiệt kiểu show diễn hay trò chơi nước rầm rộ. Ở đây, chỉ cần nằm trên bãi vắng, nghe sóng thôi cũng đủ rồi. Hoặc theo chân dân bản địa đi hái rau, chèo thuyền thúng, nhặt vỏ ốc, ngắm sao… cũng là một kiểu “chơi” không dễ kiếm ở đất liền.
Mình từng quay lại đảo một lần nữa. Lần đó không đi đâu nhiều, chỉ ở Bãi Hương 2 đêm, đọc sách, ăn cá nướng, tối đi bộ ra bãi đá xem sao rơi. Hai đứa không nói gì nhiều, nhưng sáng hôm sau lại cùng quyết định sẽ quay lại năm sau. Không cần lý do.
Vậy đó, Cù Lao Chàm đâu cần “có gì chơi”. Chính nó là nơi để người ta thôi vội, thôi cần phải có gì.