Riêng với Cù Lao Chàm

Mỗi lần nghĩ đến Cù Lao Chàm tôi hay nhớ đến câu thơ “Đây Cù Lao Chàm sóng nước quyện đồi xanh” được chế từ một câu thơ quen thuộc của Tường Linh. Câu thơ gắn với cuộc ra khơi của một cậu bé 16 tuổi là tôi hồi ấy theo tiếng gọi sóng nước, một cuộc đi có một không hai.

Hết một buổi “đàm phán” với một chủ tàu đầu mạn chợ cá Cẩm Hà – Hội An, chúng tôi thuê được tàu. Chủ tàu bảo rằng họ sẽ chở ra Lao, 7 – 8 ngày gì đó tàu lại ra đón về, nhận mua củi và khấu trừ vào tiền thuê tàu.

Bảy đứa chúng tôi (hay là 9 đứa, không còn nhớ rõ) cơm đùm cơm nắm, một cuộc ra đi có “không khí” kiểu Kinh Kha qua sông Dịch ngày xưa…

Một góc Cù Lao Chàm

Một khúc sông từ Cẩm Hà ra Cửa Đại hút lấy mấy thằng giang hồ vặt trong nỗi sướng mê tơi. Chẳng mấy chốc đã ra đến Cửa Đại. Cảm giác giống như một miếng vô chiêu của Trương Vô Kỵ đánh vào khoảng không vậy. Hẫng và ngợp. Một cảm giác vỡ òa.

Tiếng máy tàu và tiếng chim hải âu chao chát trên đầu. Lũ cá chuồn nghe động đua nhau phóng lên trên mặt nước cao cả mét. Chúng tôi mất gần buổi trời lênh đênh trên sóng mới thấy thấp thoáng bóng Cù Lao. Cứ ngỡ đã đến tận đảo Đào hoa của Đông tà Hoàng Dược Sư trong “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung.

Nhưng bóng dáng làng xóm mờ dần rồi khuất hẳn. Chủ tàu giải thích rằng phải ra phía “đằng sau lưng” đảo mới có củi. Phía bãi Làng ấy mà củi nỏ gì? Ra thế, phải đến tận “thâm sơn cùng cốc” mới tìm ra “bí kíp”!

Hoàng hôn trên cù lao

Sáu ngày ở “sau lưng” đảo chúng tôi tha hồ tắm biển, lặn ngắm san hô và leo núi kỳ thích. Và không quên nhiệm vụ chính: đốn củi trả nợ. Sáng ngày thứ 7 trời bắt đầu âm u. Đến xế thì “tố” lên dữ dội.

Cả bọn xanh mặt nhìn nhau. Mấy ngày sau chúng tôi chỉ ăn mỗi thứ vú nàng và thỉnh thoảng có được vài chú cua đá thay cơm (hồi ấy cua đá chưa phải là đặc sản cần được bảo vệ như bây giờ). Mưa giăng giăng và sấm chớp cứ nhì nhằng…

Ngày thứ 10 ở đảo. Đầu tiên là thằng Bổn, vừa thấy bóng dáng chiếc tàu hiện ra ngoài khơi xa lắc đã tung cao chiếc nồi lên tận trời xanh. “Tàu ra rồi! Tàu ra rồi!”. Cả bọn ào ra mép nước. Không nhớ chuyến đi ấy lỗ bao nhiêu chỉ biết rằng Cù Lao Chàm trở thành một dấu ấn khó quên suốt một thời trai trẻ./.